Từ bé mình sống xa ba mẹ và ở cùng ông bà, ông bà thương và chiều cháu nên không để mình có cơ hội đụng vào việc gì. Vậy nên lớn lên mình không biết làm những việc “đàn ông trong nhà cần phải biết” như sửa điện, sửa nước, lắp đặt này kia.
Từ khi bắt đầu sống một mình khi du học Úc, rồi sau này vào Sài Gòn lập nghiệp và bây giờ lập gia đình, mình mới bắt đầu tự mày mò làm thử những việc trên. Và mình làm nó một cách vô cùng tệ. Quạt bị chó gặm đứt dây, mình nối dây không khéo nên cháy luôn cả ổ điện. Vòi xịt nước bị chảy, mình sửa sao đó từ lỗ chảy nhỏ thành một lỗ chảy to đùng. Gạch ốp tường bị bong tróc, mình lấy keo 502 dán lại. Những việc trên đều được vợ mình nhớ kĩ nhớ dai để đem đi bêu rếu với gia đình hai bên.
Mình không có ngại nói rằng mình không biết. Mình ít có tính sĩ diện. Cái gì không biết thì mình sẽ nhận không biết chứ không cố gắng thể hiện. Tiêu chuẩn xã hội là đàn ông thì phải giỏi việc kĩ thuật, phụ nữ thì phải giỏi việc bếp núc chăm sóc gia đình. Mình thì cho rằng không có tiêu chuẩn nào là tuyệt đối mà tùy vào tính cách và năng lực làm việc của mỗi người. Ví dụ mình không giỏi làm những việc kể trên, nhưng mình giỏi trong việc hiểu tâm lý mọi người, giỏi làm việc với công nghệ, giỏi học hành viết lách.
Thật ra đoạn trên cũng không nên dùng để chống chế cho việc mình dở những công việc nhà. Khi đã lập gia đình và có một căn nhà riêng của mình, mình hiểu rằng mình nên biết làm những việc cơ bản. Nếu ngày nhỏ chưa được ai dạy thì bây giờ mình học. Mình học qua việc hỏi bố vợ cách sửa cái này cái kia, học qua việc xem trên YouTube.
Vậy nên mỗi khi nhà cửa hỏng cái gì, cảm giác bực mình sẽ đến với mình nhưng rất nhanh trôi qua, vì mình xem việc hỏng hóc là cơ hội để mình học tập việc sửa chữa. Sáng nay ngủ dậy mới phát hiện ra cái tay cầm cánh cửa nhà vệ sinh bị kẹt, mình đã vặn hết ốc ra rồi nhưng chưa sửa được, để tối mình nghiên cứu thêm. Nếu sau một hồi ‘phá hoại’ vẫn không sửa được, mình sẽ trả tiền cho thợ (giống như lần trước mình đã trả tiền thợ sửa lại cái dây điện và ống nước mình ‘phá’ ở câu chuyện trên).
Từ câu chuyện trên của bản thân mình liên tưởng ra rằng câu chuyện nghề nghiệp của mỗi người cũng na ná giống như vậy. Từ nhỏ đến lớn chúng ta học đủ loại kiến thức Toán, Lý, Hóa, Văn, Anh nhưng lại chưa học đủ kiến thức về định hướng nghề nghiệp. Chúng ta chưa học đủ nhiều về cách khám phá bản thân, hiểu rõ về thị trường lao động, xây dựng EQ mạnh để thích ứng với những sự thay đổi. Vậy nên khi những khó khăn, “hỏng hóc” trong nghề nghiệp xuất hiện, bạn đừng vội nản lòng, hãy coi đó là một cơ hội để chúng ta sửa chữa. Nộp đơn nhiều nơi mà không thành công, đó là cơ hội để mình cải thiện lại CV. Đi làm mà cảm thấy chán không có đam mê, đó là cơ hội để mình ngồi xuống tìm kiếm đam mê của mình.
Hãy tự bắt đầu tìm cách sửa chữa trước, tìm những cơ hội miễn phí, hỏi người này người kia, đến khi bí quá rồi thì hẵng bỏ tiền cho các lớp học hoặc đăng ký tư vấn hướng nghiệp cùng chuyên gia như mình.
Liệu điều này có phải chỉ là kết quả của sự nhàm chán trong đời…
Những "công thức" sau đây đã khiến cho hàng thế hệ độc giả và khán…
Không ai mong muốn bản thân bị burnout vì công việc cả. Thế thì làm…
Khi càng ngày nhiều phụ nữ giữ vị trí dẫn dắt ở các tổ chức,…
Mặc dù khác biệt, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo, chọn lọc…
"Những địa hạt phù du" đã mang đến góc nhìn mới mẻ và đầy triết…