Cuộc sống hiện đại là khi con người ta bị cuốn trôi theo nhịp thở gấp gáp của rất nhiều sự kiện. Những hối hả dần khiến những nốt trầm trở nên hiếm hoi và nhỏ bé. Ngẫm suy rồi lấy hết dũng khí và bứt mình ra khỏi chuỗi ngày bon chen, hỗn độn cho lòng mình được lắng lại và chờ đón những giây phút yêu thương trong cuộc đời. Kỳ thực, khoảng lặng đôi khi là hạnh phúc.
Thuê được mảnh đất hơn 100m2, Nguyễn Thị Ngoan lập tức trả phòng trọ ở Hà Nội lên Thái Nguyên; tự tay bê gạch giúp những chú thợ xây xây nhà; dựng vườn; sống điền viên ở tuổi 27. Tại vùng đất “đệ nhất danh trà” này, chị Ngoan đã tìm được cho mình một khoảng lặng bình yên.
Là con nhà nông ở Kim Bảng, Hà Nam nên suốt những năm học thiết kế đồ họa tại Đại học Kiến trúc Hà Nội, Ngoan đều phải đi làm thêm để tự nuôi thân. Ra trường, chị xin được vào làm thiết kế tại một xưởng mộc chuyên gia công đồ chơi trẻ em. Một lần tình cờ xem được một bộ phim tài liệu nói về những đàn cá hồi ngược dòng về đầu nguồn đẻ trứng, ý tưởng chế tác những chú cá gỗ mang thông điệp khác nhau của chị ra đời. Với sở thích và đam mê đặc biệt với sáng tạo đồ thủ công, tái chế, tới nay, chị Ngoan đã vẽ cả ngàn con cá.
Cuối tháng 4/2020, chị Ngoan rời Hà Nội, lên thuê một mảnh đất nhỏ ở Thái Nguyên để xây căn nhà đầu tiên và thỏa sức với đam mê làm cá, bán cá. Trên mảnh đất 100m2 thuê cạnh nhà chị gái, suốt gần một năm qua, chị tự xây một căn nhà cấp 4 rộng 20m2 và cải tạo mảnh vườn để trồng rau, thả cá. Nhà cách xa chợ, không có siêu thị nên mảnh vườn chính là nơi cung cấp thực phẩm hàng ngày cho chị.
Về quê sống, cô gái 27 tuổi không thấy cuộc sống thay đổi gì nhiều vì vẫn làm việc bình thường, chỉ khác là có mảnh vườn và đàn gà vịt cần chăm sóc. Hàng ngày chị vẫn có thể kết nối với bạn bè, người thân qua Internet. Rảnh rỗi, chị Ngoan lại mang máy ảnh đi chụp cho mọi người trong xóm, hoặc ra vườn nhổ cỏ trồng cây, vui thú điền viên.
Với tôi về quê không phải để trốn chạy mà về để được làm điều mình muốn.
The Millennials được dịp trò chuyện cùng chị Ngoan, để được nghe những chia sẻ của chị về khoảng lặng có âm thanh của niềm hạnh phúc tại vùng Thái Nguyên xa xôi.
Tên “Khoảng Lặng” là tên Facebook mình đã chọn cách đây khoảng 7-8 năm. Mình là người không thích ồn ào hay chỗ đông người. Mình cũng không phải là người nói nhiều mà thường làm nhiều hơn là nói. Mình hay lặng lẽ quan sát, lắng nghe, hay đôi khi dành một khoảng lặng để nhìn nhận lại bản thân xem mình thực sự muốn gì. Với mình thì khoảng lặng nó giống như một phần cuộc sống hay tính cách của mình vậy.
Thực ra chuyện về một nơi khác sống không phải ở Hà Nội – mình đã có dự định từ trước đó, chỉ là đợt này mình về sớm hơn so với dự kiến thôi. Và đây thực ra không phải là cuộc sống mới, bởi mình được sinh ra và lớn lên ở quê mà. Với mình thì mọi thứ mình chọn, mình làm mình sẽ không hối hận bởi đó là điều mà mình muốn.
Chị gái mình lấy chồng ở Thái Nguyên nên mình chọn lên đây ở cùng anh chị và các cháu. Vì bố mẹ mình mất rồi nên với mình anh, chị và các cháu là những người thân thiết nhất. Đó là những người mình muốn ở cạnh.
Điều mình yêu nhất ở Thái Nguyên đó là tình thân, tình hàng xóm, và tình cảm giữa con người với mọi thứ xung quanh. Trước đây khi còn làm việc và sống ở Hà Nội, mình cứ lặng lẽ một mình, ốm đau thì có chị cùng nhà hỏi han hoặc giúp đỡ nhưng nhiều lúc cũng tủi thân vì không có người thân nào bên cạnh. Nếu là trước đây đi làm về rồi đóng cửa trong nhà, nhà nào biết nhà đó thì về đây mình có những người hàng xóm. Họ nhiệt tình chia sẻ và giúp đỡ mình rất nhiều. Nếu mình có bị ốm cũng không phải phải lặng lẽ như ngày trước nữa.
Bình thường mình dậy từ 6h giờ. Những hôm trời lạnh thì mình dậy muộn hơn, tầm khoảng 7h sáng. Mình dậy cho gà ăn, tưới cây, đến khoảng 8h thì mình ăn sáng rồi đi loanh quanh chụp ảnh.
Mình bắt đầu làm việc từ 8 rưỡi và khoảng hai tiếng sau thì nấu cơm và ăn trưa. Nghỉ ngơi đến khoảng 2h thì mình lại tiếp tục với công việc.
5h30 chiều mình cho gà ăn, tưới cây và nấu cơm tối. Buổi tối nếu việc hôm đó chưa xong mình làm tiếp, nếu xong rồi thì mình xem phim hoặc chơi với Hạnh. Hay đợt này lạnh thì tối nào mình cũng ngồi sưởi lửa cùng mọi người.
Mình thường đi ngủ lúc 10h30 tối.
Nói đến cá gỗ thì có nhiều điều để kể lắm vì đó chính là một bước ngoặt rất lớn với mình.
Mình rất thích chó mèo nhưng ngày trước ở Hà Nội, vì đi ở trọ nên không được nuôi. Với mình thì chúng như những người bạn của mình vậy.
Thực sự là mình không nhớ gì ở Hà Nội cả.
Mình nghĩ là người thân, tình thân.
Mình nghĩ cũng không hẳn là yên tĩnh. Trong tĩnh có động và ngược lại. Với mình khoảng lặng có thể là tiếng chim kêu, tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi, tiếng gà gáy,… là tất cả những âm thanh của cuộc sống.
Với mình thì đó chỉ là suy nghĩ của những người ngoài cuộc, bởi chỉ có người trong cuộc mới biết bản thân mình cần gì và muốn gì cho cuộc đời mình. Khoảng lặng không phải là khoảng thời gian quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đủ để bản thân biết mình nên làm gì.
Với bản thân mình đó là khi mình cảm thấy không được là chính mình. Khoảng lặng đôi khi chỉ là một bữa cơm với những người mà mình yêu quý, một giấc ngủ thật say, một chuyến đi chơi xa cùng vài người bạn.
Khoảng lặng không ở đâu xa, nó ở chính trong tâm mỗi chúng ta. Bởi vậy mình rất thích câu nói “Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.”
Mình cũng không biết khuyên gì, chỉ muốn các bạn trả lời 3 câu hỏi:
Kể tên 3 cuốn sách mà chị yêu thích nhất
3 bộ phim để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong chị
3 lựa chọn mà chị thấy mình đã quyết định đúng nhất trong đời
Thuật xem chỉ tay đã cuốn hút con người suốt nhiều thế kỷ bởi lời…
Mối quan hệ mập mờ nghe có vẻ lý tưởng. Nhưng điều đó không có…
Liệu điều này có phải chỉ là kết quả của sự nhàm chán trong đời…
Những "công thức" sau đây đã khiến cho hàng thế hệ độc giả và khán…
Không ai mong muốn bản thân bị burnout vì công việc cả. Thế thì làm…
Khi càng ngày nhiều phụ nữ giữ vị trí dẫn dắt ở các tổ chức,…