Ấn tượng với Trang sau khi nhìn thấy bộ tranh vẽ áo dài vô cùng đáng yêu trên fanpage Trada._ của bạn, The Millennials đã lập tức gửi lời mời để được trò chuyện cùng cô bạn trẻ ngây ngô, yêu đời, và yêu vẽ này. Ngỡ rằng cuộc nói chuyện có lẽ sẽ chỉ được thực hiện ở thế giới song song nào đó vì lời mời gửi đi đã lâu nhưng Trada._ vẫn “im thin thít và lặn mất tăm.” Thế rồi bất ngờ, cô nàng xuất hiện như bình minh ngày mới, xin lỗi rối rít rằng mình quản lý nhiều Fanpage quá nên bị lỡ mất tin nhắn. Lúc đó chúng mình mới nhận ra cô gái nhỏ này hoá ra là “đại gia ngầm” của giới “hút like” Facebook, với hàng tá tác phẩm được yêu thích và share rầm rộ trên mạng xã hội. Thế nhưng sự đáng yêu của Trada._ không dừng ở đấy. Lần đầu tiên The Millennials được đón tiếp một vị khách mời trả lời vừa nhanh, vừa chất lượng, lại còn đầy nhã hứng tiện tay múa bút trang trí luôn cho bài phỏng vấn của mình.
Trang, tên đầy đủ là Nguyễn Thuỵ Thuỳ Trang, vừa bước sang tuổi 23 và là một Nhân Mã chính hiệu. Bạn hiện đang là một freelancer, sinh sống và làm việc tại TP.HCM. Được dịp trò chuyện cùng Trang, mới ngỡ ra bên cạnh Fanpage Trada._ với những bức tranh vẽ màu nước vô cùng bắt mắt,bạn cũng chính là “bà chủ” của Tùm Lum Chuyện – với nhân vật chính của trang là cô bé Dâu quen thuộc mà ta thường gặp trên Facebook. Hay gần đây nhất, bộ ảnh tưởng nhớ cố nghệ sĩ Chí Tài, Chú Chí Tài và góc lưu giữ kỉ niệm được cộng đồng mạng truyền tay chia sẻ.
Với nét vẽ chibi dễ thương, gần gũi, Trada._ hay Tùm Lum Chuyện đều được đông đảo các bạn trẻ, đặc biệt là những người yêu nghệ thuật quan tâm theo dõi
Một cuộc trò chuyện tuy không quá dài, nhưng vừa đủ để Trang kể cho độc giả của The Millennials những câu chuyện về ước mơ hội họa, về hai “đứa con tinh thần” Trang đã dành hết tình yêu để chăm chút, đồng thời tâm sự về phiên bản Trà Đá ngây ngô, trong sáng luôn tồn tại trong mình.
Từ nhỏ mình đã thích vẽ. Cứ mỗi lần được cầm bút thì mình sẽ vẽ, ở bất kì đâu và bất kì lúc nào. Từ sổ khám sức khỏe, đến những chiếc tủ, kệ trong nhà, thậm chí là trên tường luôn, nên mình hay bị mẹ cho “ăn đòn” vì cái tật vẽ lung tung lắm!
Thật ra lúc bé thì mình vẫn chưa suy nghĩ lớn lên sẽ làm gì. Lớn hơn tí, khi lên cấp 3 thì vẫn chỉ nghĩ sẽ cố thi vào trường sư phạm để làm cô giáo dạy Anh thôi. Còn với việc vẽ vời, dù mình không từ bỏ nhưng chỉ luôn dừng lại là sở thích làm mỗi khi rảnh rỗi. Mình chưa từng nghĩ nhiều về việc sẽ phát triển sở thích này thành một nghề nghiệp nghiêm túc như bây giờ cả.
Gia đình mình thì luôn khuyên mình nên học đại học “nghiêm túc” để ra có cái nghề ổn định, và không ai ủng hộ mình chuyện vẽ hết. Nhưng trong 4 năm đại học, đam mê vẽ vẫn thôi thúc mình và mình quyết định sẽ tạo một “nơi” để mình giải toả nỗi lòng.
Đến tháng 09/2015, mình đã lập một fanpage tên là Tùm Lum Chuyện – nơi mình đăng tải những tranh vẽ theo phong cách chibi, với mục đích là để lưu giữ tác phẩm của mình, và thể hiện các câu chuyện đời thường mình gặp hằng ngày qua các bức vẽ. Chỉ sau 2 tháng, mình không ngờ Fanpage ấy lại được nhiều người biết đến, điều này khiến mình có niềm tin về nghề vẽ hơn!
Năm 2016 mình đã xuất bản một cuốn truyện tranh tổng hợp các câu truyện hài hước trên fanpage do nhà xuất bản Dân Trí phát hành. Nhắc đến đây thì em cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến các anh chị team YOLO Books đã giúp đỡ em hết mình để em có một “chiến tích thanh xuân” để đời.
Song song với chuyện học hành để lấy tấm bằng đại học như mong muốn của gia đình, mình vẫn tiếp tục chăm chút cho chiếc Fanpage yêu dấu để bản thân có thể trau dồi khả năng vẽ vời, cũng như khả năng kể chuyện bằng truyện tranh.
Trong thời gian đi thực tập, mình có cơ hội tiếp xúc và làm việc trong môi trường văn phòng. Và đó là lúc mình nhận thấy hội họa là điều không thể thiếu trong cuộc sống của mình được. Điều này khiến động lực mình càng lớn hơn để theo đuổi sự nghiệp vẽ.
Và đến năm 2020 này, lượng theo dõi fanpage Tùm Lum Chuyện đã lên đến 700K người, là một món quà hạnh phúc nhất mình từng nhận được. Sau đó mình đã lập thêm Fanpage Trada._ – nơi mình chỉ tập trung vào tranh vẽ theo phong cách manga và semi (thể hiện bằng màu nước). Hi vọng mọi người sẽ yêu thương Trada._ như cách mọi người đã ủng hộ Tùm Lum Chuyện.
Hiện tại mình vẫn đang vẽ cho fanpage, và các nhận các job freelance làm tranh màu nước cho khách hàng.
Cái tên “Trada._” được lấy cảm hứng từ thức uống giải khát yêu thích của mình: trà đá. Ngoài ra, khi ở đại học, bạn bè gọi mình là Trang Dâu để phân biệt các bạn Trang khác trong lớp (vì nhân vật chính của fanpage Tùm Lum Chuyện tên là Dâu). Nên mình ghép lại thành “Trada.”
Còn về kí hiệu “._” của cuối là một câu chuyện khác. Khi kết thúc một chuyện, mọi người thường đặt dấu chấm hết. Nhưng với mình, kết thúc không có nghĩa là dừng lại mãi mãi, cuộc đời rất nhiều thứ khám phá, và mình phải luôn tiếp tục đi tiếp. Dấu “_” chính là quãng đường dài sau này mà mình sẽ phải vững chí bước tiếp.
Vì mình không giỏi thể hiện cảm xúc qua các dòng chữ, nên vẽ là nơi mình thể hiện nội tâm và chia sẻ những câu chuyện của bản thân. Bởi thế cho nên phần lớn cảm hứng hội họa của mình được lấy từ tâm trạng và cảm xúc nhất thời thôi. Mình vẽ những gì mình yêu, những gì mình thích.
Mình đã từng vẽ bản thân trên tranh màu nước, nhưng rất hiếm. Lần gần đây nhất chắc là bức tự họa tặng bản thân vào sinh nhật của mình.
Đến nay, mình vẫn chưa dám nhận mình là HOẠ SĨ, vì mình cảm thấy bản thân chưa giỏi như những họa sĩ khác, cũng chưa có bằng cấp về hội họa cả. Tuổi nghề của mình vẫn gọi là còn “non” và “xanh” lắm, bản thân cần phải cố gắng hơn nữa!
Sau này, mình ước mơ sẽ trở thành một hoạ sĩ truyện tranh nổi tiếng. Còn bây giờ hãy gọi mình là “người vẽ thuê” thôi.
Đối với một người vẽ như mình thì việc nổi tiếng cũng rất tốt, vì mình sẽ được nhiều người biết đến sản phẩm của mình hơn. Mình hiểu “nổi tiếng” là được nhiều người biết đến và yêu mến các tác phẩm của mình.
Mình biết ơn tất cả mọi điều trong cuộc đời mình, vì không có quá khứ thì sẽ không có mình như hôm nay. Mọi thứ diễn ra trong cuộc sống, kể cả việc nhỏ nhất, mình đều cảm thấy biết ơn cả.
Kể cả team The Millennials, mình rất cảm ơn các bạn đã quan tâm đến mình.
Mình xin tự nhận mình là người cực kì ngây thơ luôn. Ai nói gì mình cũng tin hết, vì mình thấy rất mệt khi phải suy nghĩ nhiều.
Hiện tại team fanpage Tùm Lum Chuyện, có hai quản trị viên là mình và một anh bạn nữa. Anh ấy đảm nhiệm phần marketing cho page giúp mình, vì anh bảo mình dễ bị “ăn hiếp” quá, không làm được việc đó đâu!
Chắc có lẽ là hồi mẫu giáo, cô bảo mẫu của mình cứ chọc mình rằng ngày mai là sinh nhật cô. Thế là mình cũng tin, và sáng thức sớm để đi mua hoa tặng cô sinh nhật. Thế là cô cười một tràng thiệt to làm mình xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu luôn đó.
Mình cũng không biết nữa, vì đây là cá tính của mỗi người. Vì mình làm việc ở nhà, nên việc tiếp xúc với mọi người ở ngoài là rất ít.
Nói vui nhưng mình sẽ tỏ ra ngây thơ khi mình muốn nhận được sự quan tâm của bạn trai. Mình hay tỏ vẻ không biết nhiều, để bạn mình có “đất diễn” hơn, và mình thấy bạn ấy khá phấn khích khi thể hiện những điều bạn ấy biết và kể cho mình nghe (mặc dù mình đã biết hết rồi).
Mình nghĩ đó là ngoại hình, giới tính, và nghề nghiệp. Mình là người khá nhạy cảm, nên mình cũng không muốn có quá nhiều người nói đùa về bản thân mình, trừ bạn bè thân thiết thôi vì họ không có ác ý.
Mình nghĩ mình không cần năng lực siêu nhiên đâu, vì nó phức tạp để vận hành lắm. Mình chỉ ước có cánh cửa thần kỳ, để du lịch khắp nơi không cần xin visa thôi.
Cám ơn Trada._ vì một cuộc nói chuyện thật dễ thương!
Mối quan hệ mập mờ nghe có vẻ lý tưởng. Nhưng điều đó không có…
Liệu điều này có phải chỉ là kết quả của sự nhàm chán trong đời…
Những "công thức" sau đây đã khiến cho hàng thế hệ độc giả và khán…
Không ai mong muốn bản thân bị burnout vì công việc cả. Thế thì làm…
Khi càng ngày nhiều phụ nữ giữ vị trí dẫn dắt ở các tổ chức,…
Mặc dù khác biệt, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo, chọn lọc…