#HọNóiLà là những câu chuyện, góc nhìn và trải nghiệm từ các nhân vật khách mời của TML.
Năm năm trải nghiệm trong lĩnh vực nhiếp ảnh, có cho mình tác phẩm lọt Top 50 ảnh thế giới chủ đề màu sắc và du lịch tổ chức bởi Agora, đồng thời về nhì ở cuộc thi VietnamNOW tổ chức bởi Tổng Cục Du Lịch Việt Nam năm 2019, chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi Nguyễn Vũ Hải chính là khách mời tuần này của The Millennials Life. Mỗi tiếng “tách tách” từ chiếc máy ảnh thân thuộc chính là mỗi lần Hải lưu giữ lại những khoảnh khắc đắt giá trong cuộc sống của mình.
Hải, tên đầy đủ là Nguyễn Vũ Hải, sinh ngày 26/7/1995, hiện đang học tập và làm việc ở Bergamo, Italy. Bên cạnh làm việc dưới vai trò là creator của Xiaomi Italia, Hải còn là photographer và videographer của tổng cục du lịch Bergamo.
Cái duyên của mình đến với nhiếp ảnh khá tình cờ. Mình mua chiếc máy ảnh đầu tiên vào năm 2016 – một chiếc Canon 1200D, với mong muốn có thể chụp được những nơi mình đặt chân đến đẹp hơn so với chiếc điện thoại mình đang dùng hồi bấy giờ.
Mình nghĩ ai cũng phải có đam mê, và khi đam mê đủ lớn, nó sẽ giúp bạn kiếm được tiền và bạn sẽ không bao giờ bị áp lực vì công việc mình đang làm. Mình không phải tuýp người thích ngồi bàn giấy tám tiếng mỗi ngày và thực hiện liên tục một chuỗi công việc lặp đi lặp lại, mà mình muốn được thoải mái và thoả sức sáng tạo.
Hai tấm bằng đại học và thạc sĩ mình không học chỉ để cho có, mà tất cả những kiến thức mình học được trường lớp nó sẽ giúp mình có cái nhìn nhận sâu hơn về tất cả mọi thứ. Ví dụ như nếu bạn làm nhiếp ảnh và quay phim và bạn hiểu sâu về nghệ thuật (hội hoạ, kiến trúc, …) thì nó sẽ giúp bạn tạo ra được cái riêng của bản thân trong công việc bạn làm.
Mình chỉ có một câu nói mình luôn tự nhủ với bản thân đó là “Stay Humble, Stay Creative.”
Mình luôn luôn mong muốn học hỏi từ những người giỏi hơn, bù đắp mọi khiếm khuyết của cá nhân cũng như mình không bao giờ đố kỵ với người khác, mà thay vào đó mình sẽ làm việc chăm hơn nữa và tự nhủ rồi sẽ đến lúc của mình.
Đúng là dạo gần đây mình tập trung rất nhiều vào kiến trúc, đặc biệt là kiến trúc hiện đại vì mình thấy ấn tượng vô cùng trước khả năng sáng tạo của con người.
Mình đã từng trải qua khá nhiều thể loại khác nhau như: phóng sự, cưới, du lịch, đường phố, thể thao… Có vẻ như thể loại nào mình cũng từng chụp qua trong suốt năm năm vừa qua rồi.
Khía cạnh mình muốn thử qua, và sắp được trải nghiệm có lẽ đó chính là nhiếp ảnh thể thao mạo hiểm. Thể thao mạo hiểm sẽ là những bộ môn như skydiving (nhảy dù), scuba diving (lặn có bình khí), speedflight, leo núi, trượt tuyết,… Khá là may mắn vì giờ mình có sự hậu thuẫn của tổng cục du lịch Bergamo cũng như sự hỗ trợ của các đối tác nên có thể tiếp cận các bộ môn này, và trong thời gian tới mình sẽ lên kế hoạch để triển khai.
Fan Ho là người hiện tại ảnh hưởng đến mình nhiều nhất. Ngoài ra còn có Edward Hopper.
Dark, moody, dramatic (tiếng Việt khó quá)
Có lẽ bất ngờ nhất đến giờ với mình là lời mời hợp tác với tổng cục du lịch Cyprus, đảo Síp.
Đó là lần đầu mình được hòa cùng vào không khí bóng đá của một trong những giải đấu lớn nhất hành tinh, mình chỉ biết nói rằng đó là khoảnh khắc có một-không-hai.
Một trong những thất bại mình nhớ nhất đó là có một người bạn mình muốn giúp đỡ mình tìm một vài mẫu để chụp, và tất nhiên là buổi chụp hôm đó “fail” toàn tập. Khi kiến thức mình chưa đủ thì có tự tin bao nhiêu cũng sẽ “thiếu”. Sau lần đó mình về và học lại rồi luyện đi luyện lại đến khi mình có thể có lại sự tự tin.
Để có một bức ảnh hoàn chỉnh cần rất nhiều yếu tố: bố cục, ánh sáng, cách setup máy và khoảnh khắc đắt giá ở bức ảnh đó.
Một bức ảnh kiến trúc đẹp theo ý kiến mình là khi mình thấy bố cục và ánh sáng đủ làm mình thấy choáng ngợp, và tất nhiên không thể thiếu đó là một chút yếu tố con người (human element) trong bức ảnh.
Người chụp chuyên nghiệp sẽ chú ý hơn rất nhiều về ánh sáng và câu chuyện.
Đam mê của bản thân mình chính là đường dẫn lớn nhất giúp mình không đi lạc.
Chắc chắn là có rồi, đặc biệt là thời điểm Covid-19 này nữa chứ. Mình không thể ra ngoài được và đã có một khoảng thời gian khó khăn để trấn an bản thân, và giờ thì mọi thứ ổn hơn rồi.
Địa điểm này thì nổi tiếng rồi, bảo tàng mỹ thuật TP.HCM. Mình thích tất cả mọi thứ về nó, từ đường dẫn, ánh sáng, cho đến yếu tố con người, và đây cũng là tấm ảnh đánh dấu việc mình bắt đầu chụp kiến trúc.
Một trong những tấm hình mình không ưng ý nhất và tiếc rất nhiều đây là ngôi chùa này tại Nhật. Nó trông như một tấm hình của khách du lịch chụp lại vậy, không có gì đặc biệt.
Ảnh: NVCC
Xem thêm:
#HọNóiLà: Hiếu-ck RAY cùng những câu chuyện về tính nam độc hại
#HọNóiLà: Photographer Pushinnii – “Lúc không có ‘mood’ mình khó có thể sáng tạo được”
#HọNóiLà: Chef T.U.N.G Dining – “Nếu một ngày ngừng làm bếp, sáng tạo là điều mình luyến tiếc nhất”
Triển lãm của Nguyễn Hoài Hương là lời khẳng định cho sự nỗ lực trong…
Thuật xem chỉ tay đã cuốn hút con người suốt nhiều thế kỷ bởi lời…
Mối quan hệ mập mờ nghe có vẻ lý tưởng. Nhưng điều đó không có…
Liệu điều này có phải chỉ là kết quả của sự nhàm chán trong đời…
Những "công thức" sau đây đã khiến cho hàng thế hệ độc giả và khán…
Không ai mong muốn bản thân bị burnout vì công việc cả. Thế thì làm…