(Bài viết We Are the Generation That Doesn’t Want Relationships – Krysti Wilkinson)
Chúng ta muốn post Instagram ảnh tách cà phê thứ hai trong một ‘sáng thứ Bảy trễ nải’. Chúng ta muốn đăng bức hình chụp bàn chân xinh đẹp hờ hững trong đôi giày mới sắm. Chúng ta muốn trạng thái mối quan hệ trên Facebook chuyển thành ‘in a relationship’ để mọi người có thể vào chúc mừng thả tim tới tấp. Chúng ta muốn tài khoản mạng xã hội phủ đầy những bài đăng được hashtag #relationshipgoals.
Chúng ta muốn có người để cùng dùng bữa lỡ vào Chủ Nhật, để nghe mè nheo than vãn suốt thứ Hai, để ăn hàng chém gió tối thứ Ba, để nhắn gửi những lời chúc ngọt ngào sáng thứ Tư. Chúng ta muốn có một cái tên để điền vào dấu ba chấm ‘XX và…’ trong hàng tá thiệp mời cưới hỏi tiệc tùng nhận được. Chúng ta muốn biết làm sao mà bạn bè mình lại tìm thấy một người để cùng ‘sống hạnh phúc mãi mãi về sau’. Nhưng, chúng ta lại là những con người không muốn ràng buộc vào một mối quan hệ cam kết.
Chúng ta mê mải quẹt trái với niềm tin người trong mộng vẫn đang đâu đó náu mình trong vài triệu profile chưa được khám phá. Chúng ta miệt mài tạo dựng và tìm mọi cách để ‘order’ bằng được một hình tượng tri kỷ lý tưởng. Chúng ta miên man đắm chìm trong những bài viết về ‘5 Dấu Hiệu Chàng Say Nắng Bạn’ hay ‘7 Cách Chiếm Lấy Trái Tim Nàng’, vững tin rằng chúng sẽ giúp hiện thực hóa viễn cảnh mối tình trong mộng với một người bất kỳ nào đó, hệt như cách chúng ta trang hoàng cho moodboard Pinterest. Chúng ta mải miết dành hầu như toàn bộ tâm trí và thời gian xây dựng bộ profile ảo thay vì tập trung vào con người thật. Nhưng, chúng ta cũng là những con người không muốn ràng buộc vào một mối quan hệ cam kết.
Chúng ta hết nói lại nhắn, hết gửi snap cho người này lại gợi sext với người nọ. Chúng ta lượn từ vòng xoay sang đại lộ, ngồi trầm quán từ trà sữa sang cà phê, đi ra quán nước rồi bước vào quán bia – làm gì cũng được, miễn không phải là đi date đúng nghĩa. Chúng ta bắn tin hò hẹn, lịch sự xã giao hết 60 phút gặp mặt, chia tay ai về nhà nấy, rồi lại tiếp tục nhắn gửi dăm ba câu chuyện vặt. Chúng ta bỏ qua tất cả những cơ hội để kết nối với đối phương, chỉ chăm chăm chú tâm vào những trận thi gan chẳng phân định người chiến thắng. Chúng ta cố gắng chinh phục từng cột mốc ‘Người lãnh cảm hơn’, ‘Người trơ khốc hơn’, ‘Người không sẵn sàng về mặt cảm xúc hơn’, và cuối cùng là dải băng về đích dành cho ‘Người vẫn một thân một mình’.
Chúng ta muốn kết nối thể xác, không phải chung đụng tâm hồn. Chúng ta ưa lời bông lơn vui vẻ, không phải cuộc trò chuyện nghiêm túc. Chúng ta thích những lời hứa cao xa, không phải những cam kết thành thật. Chúng ta cần một cột mốc để kỷ niệm, không phải 365 ngày cùng nhau cố gắng trước đó. Chúng ta muốn trông như đang có mối quan hệ chứ không muốn thật sự đầu tư xây dựng mối quan hệ. Chúng ta muốn có kết nối sâu sắc qua những câu chuyện hời hợt. Chúng ta mong mỏi hết mực bộ phim tình yêu lay động người người nhưng lại không sẵn lòng ngồi xuống để viết dòng đầu tiên trong kịch bản.
Chúng ta muốn mười ngón tay đan, nhưng không muốn một bàn tay nào khác được phép tổn thương mình. Chúng ta muốn lâng lâng vui sướng với những câu pick-up sến sẩm, nhưng không muốn cùng ai hạnh phúc chín tầng mây vì rất có thể ta sẽ chới với tận đáy vực cũng vì người ấy. Chúng ta muốn làm nàng công chúa được đánh thức bởi nụ hôn tình yêu đích thực, nhưng đồng thời cũng muốn được thành nữ hoàng vững vàng ngôi vương trị vì một cõi. Chúng ta theo đuổi ý niệm về tình yêu, chứ không thật tâm muốn mình rơi vào lưới tình.
Không, chúng ta không muốn ràng buộc trong những mối quan hệ cam kết. Chúng ta muốn một tình bạn kết hợp bạn tình, muốn những trận mây mưa ngẫu hứng, muốn send nudes và xem nudes. Chúng ta muốn bất cứ thứ gì mang dáng dấp của một mối quan hệ, trong khi không cần thiết phải thật sự ở trong một mối quan hệ. Chúng ta chỉ nhận phần thưởng, phủi sạch rủi ro. Chúng ta chỉ lấy lợi nhuận, rũ bỏ chi phí.
Kết nối cũng tốt, nhưng vừa đủ thôi. Cam kết cũng được, nhưng đừng nhiều quá. Chầm chậm thôi nhé, từ từ thôi nhé – tới đâu tính tới đó, đừng vội gọi tên, không cần nghiêm túc, ‘Chúng mình cứ ở cạnh nhau thế này cũng tốt.’ Chân phải bước vào nhà, chân trái còn bận chặn cửa trước. Mắt trái nhắm lại ngủ, mắt phải còn thức canh chừng. Chúng ta giữ một khoảng cách nhất định với đối phương, thản nhiên với những cảm xúc của họ, nhưng có lẽ, cũng là của chính mình.
Nếu thấy chuyện có nguy cơ trở nên nghiêm túc hơn, gần gũi hơn, thành thực hơn, chúng ta bỏ chạy. Trốn khỏi. Rời đi. Biển lớn còn đầy cá. Cơ hội để tìm kiếm tình yêu không lúc nào thiếu cả. Thời buổi này, giữ tình yêu mới là chuyện không tưởng…
Chúng ta quẹt phải với hy vọng một lúc nào đấy đôi ngón cái này sẽ đụng phải hạnh phúc. Chúng ta muốn có được một nửa hoàn hảo dễ dàng như khi download một ứng dụng nào đó trên mạng – một thứ có thể được nâng cấp định kỳ, phân loại theo file, hoặc xóa ngay nếu muốn. Chúng ta không muốn dọn dẹp hành trang cuộc đời mình hay giúp ai khác sắp xếp hành trang cuộc đời họ.
Tất cả những xấu xí hoàn toàn có thể tống xuống gầm giường. Hết thảy mọi khuyết điểm hoàn toàn có thể giấu sau chục lớp filter hình ảnh. Những cuộc trò chuyện không mong muốn hoàn toàn có thể trì hoãn bằng vài bộ phim chọn vội trên mạng. ‘Yêu nhau yêu cả đường đi lối về’ là một ý tưởng hay đấy chứ! Đã yêu là không toan tính, không chê bai, không ghét bỏ. Rất đáng khuyến khích. Thế nhưng, cũng chính chúng ta là người vội vàng gom dọn những thứ xấu xí về bản thân, hy vọng rồi đây chúng sẽ tự chết dần chết mòn trong chiếc tủ khóa chặt ấy.
Chúng ta tin rằng mình có quyền có được tình yêu, cũng như tốt nghiệp Đại học ra trường xong có thể đường hoàng cầm bằng đi xin việc full-time. Tuổi trẻ vô tư khiến chúng ta nghĩ rằng mình xứng đáng nhận lãnh tất cả những gì mình muốn có. Nền văn hóa tôn vinh một tình yêu đích thực, một tri kỷ lý tưởng, và một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau làm chúng ta tin rằng, đó là điều nghiễm nhiên dành cho mọi người.
Thế rồi, chúng ta không làm gì cả, chúng ta chỉ ngồi yên, lòng tự hỏi sao bạch mã hoàng tử mãi vẫn chưa ghé ngang, sao không nàng công chúa nào cần được giải cứu? Đâu rồi phần thưởng dành cho tất cả mọi người? Đâu rồi tình yêu với một nửa hoàn hảo mà ông trời đã dành sẵn?
Chúng ta muốn một nơi chốn hơn là một ai đó để tìm về. Chúng ta cần một cơ thể ấm áp hơn là một người bạn đời đích thực. Chúng ta thích có người ngồi cạnh trên sô-pha những lúc đang lướt điện thoại hay chơi games – những thứ giúp kéo sự chú ý của chúng ta ra khỏi cuộc sống thực.
Chúng ta tự mình dấn bước vào lằn ranh mỏng manh giữa tỏ vẻ lạnh lùng và bộc tuệch cảm xúc, giữa nhu cầu muốn trở nên quan trọng hơn trong mắt người khác còn mình thì lại chẳng cần ai hết. Chúng ta làm giá vì muốn xem người kia chấp nhận xuống nước đến đâu. Chúng ta bàn tán sôi nổi với đám bạn về những thử thách, những luật lệ cần đặt ra, trong khi chẳng ai biết đây là trò chơi gì cả.
Bởi vì, vấn đề mà một thế hệ những người không muốn buộc mình vào mối quan hệ cam kết đang gặp phải, chính là họ thật sự muốn điều bản thân luôn ra sức phủ nhận.
Xem thêm:
Khoa học lý giải tình yêu như thế nào?
Người nhạy cảm với sự từ chối cũng là những người luôn khao khát được yêu thương
Anh Cao Văn Thắng – founder Gạo Nâu Chụp Ảnh, đã có những nhận định…
Dù có già hay trẻ, xu hướng tính dục là gì, hay mới cưới hoặc…
"Một mùa thu chưa xa" trưng bày 27 tác phẩm theo phong cách trừu tượng.…
Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, hóa ra một giới thường vượt qua nỗi…
Bạn hoặc người bạn biết, có phải một (hay tổ hợp của nhiều) những kiểu…
Và điều tuyệt vời nhất là chúng hoàn toàn được tính hợp trong chính chiếc…