Tôi viết những dòng này khi ngồi trong văn phòng. Biết tôi vừa từ Tây Nguyên về, anh em trong văn phòng ai cũng hỏi vài câu đại loại:
Đã cưỡi voi chưa em?
Nghe nói trên đó dân tình không nuôi chó mà nuôi voi giữ nhà phải hông?
Mà sao không ở trên đấy luôn đi, anh thấy mày chơi với khỉ chắc hợp!
Thấy mấy chị em nói ở trển có nhiều bùa lắm, sao không tìm giúp chị mấy cái bùa yêu gắn đại vào người thằng nào cuối năm ra mắt. À tất nhiên là trừ mày ra!!!
Đến khi thằng em xã hội bẽn lẽn inbox như thế này:
Có chỗ nào hay không anh? Chỉ em, sang tháng em dắt ghệ đi đổi gió.
Được hỏi câu này thì khác gì mở cờ trong bụng. Tôi ngồi viết ngay mấy dòng, lòng vẫn còn tương tư về Tây Nguyên – đặc biệt là Măng Đen.
Thật ra chuyến đi Măng Đen này tôi hoàn toàn không sắp đặt trước. Nghe theo lời mời của ông anh xã hội, tôi hăm hở xách thân đi, trong đầu còn nhớ lời hứa “sẽ cho mày đi tung nóc”. Đến nơi thì nhận được tin “Anh bận chở vợ đi bơi nên hẹn chú lần sau nhé!!!”.
Biết bản thân mình không thể sánh được với người quanh năm chăm chút thẻ ngân hàng của anh, nên tôi tự thân tìm hiểu.
Đến Măng Đen vào buổi xế chiều se lạnh. Không khỏi ngạc nhiên với thời tiết mát mẻ nơi đây.
Thế nhưng tôi hoàn toàn bất ngờ khi được biết thời tiết ở đây quanh năm luôn mát mẻ. Tháng nào cũng thế, xuân, hạ, thu, đông, mùa nào cũng vậy.
Nếu anh em có muốn tìm lại màu xanh của rừng thông, nét hùng vĩ của thác nước vùng cao, màu vàng của ruộng bậc thang trong sương sớm thì Măng Đen là sự lựa chọn không tồi.
Mấy ngày ở Măng Đen, tôi sống chậm lại một chút. Ra đường dạo bộ, mỏi chân thì ngồi bẹp xuống nghỉ ngơi, hít đầy buồng phổi bằng thứ không khí trong lành của núi rừng Tây Nguyên.
Buổi tối ở Măng Đen không hề buồn, nơi đây có vẻ đẹp lộng lẫy của những ngôi sao. Những đêm ở Măng Đen, tôi hoàn toàn quên luôn ánh đèn thành phố.
Trước ngày về thì tôi được thiết đãi một bữa cơm lam. Chắc tại đẹp nên trời thương, hình như tôi đi đâu cũng được ăn mấy món ngon.
Lúc viết bài này thì đâu đây quanh miệng tôi vẫn còn đâu đây vị dẻo cơm lam, mùi khói thịt rừng vừa chín tới, vị chát rượu cần, vị đậm đà của gia vị núi rừng còn sót lại trên đầu lưỡi.
Cảm ơn núi rừng Măng Đen đã cho tôi những ngày thật tuyệt vời, cảm ơn ông anh xã hội đã cho tôi leo cây để được thưởng thức món ngon Măng Đen, cảm ơn những vì sao đã đến gần với tôi như vậy.
Măng Đen, hẹn ngày gặp lại!
Thuật xem chỉ tay đã cuốn hút con người suốt nhiều thế kỷ bởi lời…
Mối quan hệ mập mờ nghe có vẻ lý tưởng. Nhưng điều đó không có…
Liệu điều này có phải chỉ là kết quả của sự nhàm chán trong đời…
Những "công thức" sau đây đã khiến cho hàng thế hệ độc giả và khán…
Không ai mong muốn bản thân bị burnout vì công việc cả. Thế thì làm…
Khi càng ngày nhiều phụ nữ giữ vị trí dẫn dắt ở các tổ chức,…