Trong hành trình trưởng thành, chúng ta đều mong mình có thể chạy thật nhanh dưới ánh mặt trời chứ không phải mò mẫm ở bóng đêm. Thế nhưng rồi sẽ có những ngày nhiều mây, cuộc sống chìm trong một lớp sương mù, bạn nhận ra thứ ánh sáng kiên cường và rực rỡ nhất, soi rõ cho chúng ta bước trên một con đường mờ mịt, lại là sự mạnh mẽ của chính mình.
Trần Thắng làm nhân viên tư vấn tại một phòng vé trong khoảng 4 năm. Yêu cầu của công việc không cao, sáng đi làm, tối về thư giãn. Những đợt lễ tết có thể hơi bận nhưng đa phần đều không phải tăng ca, thứ 7, chủ nhật lại được nghỉ.
Trần Thắng đối với công việc này không có gì phải chê trách. Một công việc an nhàn như vậy khiến cậu thấy thoải mái. Cậu cũng không có nhu cầu chi tiêu gì quá lớn, lại là con một. Gia đình cậu cũng đã có hai căn chung cư ở Hà Nội để chuẩn bị sẵn cho việc kết hôn. Một căn sau đó có thể cho thuê để có thêm thu nhập thụ động. Vậy nên suy đi tính lại, cuộc sống của cậu rõ ràng không có gì để phàn nàn hay phải lo lắng. Bạn gái cậu là Bảo Ngọc lại không như thế. Cô làm nhân viên thu ngân tại ngân hàng, tối tối đều cắp sách đi học Cao học, xen kẽ vào đó là những buổi luyện thi CFA. Một cô gái nỗ lực như thế, đáng buồn là thi hai lần cũng không qua được cấp một của chương trình. Có người nói tư chất của cô không cao, là con gái cũng không cần phải học quá nhiều, chi bằng kết hôn sớm, sinh một đứa nhỏ rồi bình yên sống qua ngày.
Thế rồi hai năm sau, cô cũng tốt nghiệp chương trình thạc sỹ. Tấm bằng được cẩn thận cất trong tủ vì chưa có cơ hội dùng đến, thời gian còn lại cô tập trung ôn thi CFA lần ba. Và cũng trong chính khoảng thời gian đó, cô nói lời chia tay người bạn trai 5 năm của mình. Lý do chia tay đơn giản như bao người khác: “Em nghĩ quan điểm sống của chúng ta không hợp nhau.”
Với Bảo Ngọc hay nhiều cô gái hiện đại khác, thứ mà các nàng cần không phải một cuộc sống ổn định, nhàn tản mà là một người luôn cùng họ cố gắng, tiến về phía trước. Khi một cô gái đang nỗ lực từng ngày, dựa vào đâu người đàn ông của họ lại chọn một cuộc đời đơn điệu? Có một lời thoại trong phim nói rằng: Vất vả vốn là việc của người sống. Đến khi nằm dưới nấm mồ rồi muốn an nhàn, vô lo vô nghĩ bao lâu cũng được. Vì thế đừng “chết” ở những năm 25, khi ngoài kia vẫn còn người đang sống những tháng ngày vô cùng rực rỡ
Mỗi lần nhắc đến tiền bạc người ta đều không thể nín lại mà cảm thấy thật tầm thường. Thế nhưng điều tầm thường đó lại là nền tảng của mọi thứ. Sài Gòn khi có tiền thì sẽ có hoa, nhưng khi túng thiếu thì chỉ còn lệ. Hà Nội khi có tiền sẽ là một thủ đô xa hoa, với quán cà phê cao trên những nóc nhà trọc trời, nhìn trọn được cả thành phố lung linh, rạng ngời về đêm. Hà Nội khi nghèo khổ sẽ chỉ là những con hẻm chìm trong bóng tối, những đêm lặng gió ngồi trên cầu Long Biên, cố căng mắt ra cũng không thấy được mái nhà lụp xụp dưới bãi sông Hồng.
Cuộc đời vốn không nuông chiều bất cứ ai, không có ai đoán được ngày mai nó sẽ mang đến cho mình một hộp chocolate có vị gì. Chúng ta chỉ có thể hy vọng bản thân trưởng thành thật nhanh, tích lại thật nhiều mạnh mẽ trong trái tim nhỏ bé, mong rằng nếu sóng gió xảy ra, mình sẽ đủ khả năng để che chở, bảo vệ cho những người yêu thương. Mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi, hãy tự nhủ rằng từng đồng tiền chúng ta tích cóp được hôm nay chính là vũ khí cho chúng ta tự vệ ngày mai. Ai cũng cần có một thanh kiếm để chiến đấu với cuộc sống, chứ không phải một mảnh vải trắng để bất lực giơ tay đầu hàng.
Trưởng thành là khi bất kể tối hôm trước có khóc đến sưng mắt ra sao, sáng hôm sau vẫn phải mỉm cười và đi làm. Khi nhỏ đau ốm một chút có thể xin nghỉ hoặc trốn xuống phòng y tế, lớn lên thì mưa bão thế nào cũng vẫn phải dắt xa ra khỏi nhà. Có bị bệnh cũng không dám xin nghỉ vì sợ hết ngày nghỉ phép, chưa kể nếu không hoàn thành công việc thì có thể ảnh hưởng đến cả tập thể.
Chả cần nghĩ xa xôi, hồi đại học nếu chúng ta thức cả đêm, hôm sau mệt quá vẫn có thể lên lớp và ngủ gục xuống bàn. Nếu điểm số không tốt có thể chờ lần kiểm tra sau gỡ lại, bài không kịp chép cũng có thể mượn nhóm bạn xung quanh. Thậm chí nếu điểm thi kém, cũng sẽ chả ai quan tâm, đánh giá. Nhưng khi đi làm, từng việc nhỏ nhất đều đòi hỏi bản thân phải dốc hết sức. Môi trường làm việc là nơi chúng ta nhận ra có rất nhiều người tài giỏi cũng đang cố gắng, và nếu bước chậm lại, chúng ta có thể lập tức bị thay thế.
Trên hành trình làm người lớn, chúng ta ngày càng tự lập, kiên cường hơn. Không phải do tính cách thay đổi, mà mỗi người hiểu rằng chỗ dựa vững chắc nhất chính là bản thân mình.
Dương Mịch đã từng nói: “Ai cũng khó khăn, vậy tại sao người khác phải hiểu cho sự vất vả của bạn?” Trong cuộc sống bận rộn này, kỹ năng quan trọng nhất mà một người trưởng thành nên học được là cách tự chữa lành cho chính mình. Cuộc đời giống như đại dương bao la, những đợt sóng giúp cho biển cả trở nên sinh động, giàu sức sống hơn. Trong dòng chảy đó, mỗi chúng ta đều là một con thuyền nhỏ, thận trọng băng qua mưa gió, vượt mọi chông gai để tìm thấy bến bờ của mình. Hãy kiên nhẫn và gai góc hơn, những khó khăn hôm nay, một ngày nào đó chắc chắn sẽ có ích cho bạn.
Quan Sư Nhĩ trong bộ phim Hoan Lạc Tụng là một cô gái vô cùng bình thường. Cô không có khả năng gì nổi trội lại cũng chẳng tốt nghiệp Đại học danh tiếng. Vốn liếng duy nhất cô có chính là sự nỗ lực, khả năng giỏi nhất chính là có thể chịu khổ, chăm chỉ làm tăng ca. Sư Nhĩ hiểu rằng năng lực của mình còn nhiều hạn chế nên chỉ có thể lấy công làm trọng, từng chút từng chút một hoàn thành công việc của mình
Đa phần mọi người đều thấy mình chỉ là một cá thể bình thường, hàng ngày chìm nghỉm vào biển người vội vã đi làm những giờ cao điểm. Thế hệ Millennials là những người đem theo khuôn mặt bình thản, coi việc bận rộn là đương nhiên, khi giao tiếp thích nói những điều tích cực. Giống như những con vịt, nhìn thì thấy có vẻ rất thong dong thả mình trên dòng nước, nhưng thực chật đang cố hết sức đạp chân để có thể bơi ngược dòng.
Để trưởng thành và mạnh mẽ hơn mỗi cá nhân đều nguyện dùng hết sức mình để có thể chạy thật nhanh trong ánh sáng. Chúng ta tự nhủ sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân để kiên cường, dùng sự cứng cỏi của mình bảo vệ những người thân yêu. Chúng ta cố gắng trưởng thành vì tin rằng, mỗi người sẽ là một mặt trời, tự sưởi ấm được những đêm trường mệt mỏi của mình.
Nguồn ảnh: https://www.pinterest.com/
Xem thêm:
Vì sao bạn vẫn cô đơn ngay cả những khi bạn không một mình?
Có phải mạng xã hội chỉ đem lại tác động tiêu cực không?
4 cách để công nghệ thôi hủy hoại niềm vui của bạn
Quá tải – chuyện không của riêng ai
Liệu điều này có phải chỉ là kết quả của sự nhàm chán trong đời…
Những "công thức" sau đây đã khiến cho hàng thế hệ độc giả và khán…
Không ai mong muốn bản thân bị burnout vì công việc cả. Thế thì làm…
Khi càng ngày nhiều phụ nữ giữ vị trí dẫn dắt ở các tổ chức,…
Mặc dù khác biệt, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo, chọn lọc…
"Những địa hạt phù du" đã mang đến góc nhìn mới mẻ và đầy triết…