50 tuổi tui mới đi “làm công” lần đầu tiên. Ngày xưa tui làm nghề sửa xe từ năm 14 tuổi rồi gắn bó riết đến ba bốn chục năm. Trước đó tui không biết nghề shipper là gì, giao hàng ra sao, điện thoại còn không biết xài nữa là. Lúc chưa rành cách chạy ship nên tui bị phạt hoài à, nhưng mà bây giờ tui chuyên nghiệp rồi nha, đơn nào tui cũng nhận hết. Tui thấy thao tác sử dụng trên Loship cũng dễ nhớ, dễ hiểu, dùng riết thì mình quen thôi, thoáng cái đã được 2 năm rồi.
Nghề shipper này nếu chịu khó chạy tà tà từ sáng đến chiều cũng kiếm được 300-400 ngàn một ngày, đủ để trang trải chi tiêu trong nhà. Tui lớn tuổi rồi, mà cũng không có kinh nghiệm gì ngoài cái nghề sửa xe, bây giờ như vậy ra ngoài thì ai mà nhận tui. Thời buổi này kiếm tiền khó lắm, không phải đơn giản đâu. Nên có được việc để làm mỗi ngày là cũng mừng rồi.
Lúc trước tui chạy dữ lắm, từ 6h sáng đến 11h khuya luôn. Mà bây giờ chạy không nổi nữa, tới cỡ 9-10h đêm là tui về rồi. Tui đặt cho mình mục tiêu hoặc là 400.000/ngày, hoặc là 200.000/ngày. Nếu ngày hôm đó tui nhắm chạy được 400.000 thì tui sẽ cố gắng đạt được, lúc đó dù 8-9h, hay 10h tối thì tui cũng phải ráng mà chạy. Còn nếu không đủ 400.000 thì thôi hôm đó mình nghỉ sớm, coi như giải lao một bữa. Đợt dịch vừa rồi có rất nhiều người bị thất nghiệp, mất việc làm, nên có được công việc shipper để làm vào lúc này tôi cũng tự thấy may mắn.
Ở nhà riết thì đầu óc mình bạc nhược lắm.
Mà lại còn thêm vụ nhậu nhẹt nữa, trước tôi toàn nhậu lai rai với mấy ông bạn nhà. Nhờ đưa hàng mà tui cảm thấy khỏe và thoải mái hơn. Ngõ ngách nào tui cũng đi được, tui hông ngán ở đâu hết.
Giai đoạn Sài Gòn “trở bệnh” nặng nhất cũng là thời điểm tui làm việc hăng say nhất. Lúc đó điện thoại tui nổ đơn liên tục, mình có giấy tờ đầy đủ thì qua các chốt chặn không sợ, nhưng gia đình tui thì lo sợ sức khỏe, nói tui ở nhà đi đừng lang bạt ngoài đường nữa, mà trên đời này việc gì cũng phải đánh đổi hết. Nếu sự đánh đổi đó đáng giá, thì tui sẽ chọn hy sinh để đánh đổi. Nhiều người nghĩ mình tham tiền mới ra ngoài làm việc trong thời điểm dịch bệnh, nhưng mà mình biết còn nhiều người họ đang rất cần mình, cần có những shipper như mình ra ngoài giao thực phẩm thì người dân mới yên tâm ở nhà được.
(Câu chuyện trên được chia sẻ bởi chú shipper Phạm Duy Khánh. Hành trình vạn dặm đường này được bắt đầu ở tuổi mái tóc đã ngả màu muối tiêu không đặt nặng mục đích kiếm tiền mà là một cột mốc để mỗi ngày chú cảm thấy bản thân vui, khoẻ và có ích hơn.)
Mỗi dặm đường bình thường là vô vàn câu chuyện phi thường. “24h Đi” là chuỗi những chia sẻ ngắn trên vạn dặm đường của các shipper do The Millennials Life và Loship hợp tác sản xuất.
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Nghề Developer – Từ ký tự vô hồn tới những ứng dụng đơn giản đến mức mẹ bạn cũng dùng được
WorkHoursLove: Tăng Gia Hải Lam – Hãy trở thành người dẫn dắt, dù ở cấp độ nào
WorkHoursLove: COO Hạnh Lê và triết lý công việc trên đường đua Triathlon
VIỆC LÀM MỚI NHẤT TỪ JobHopin
Mối quan hệ mập mờ nghe có vẻ lý tưởng. Nhưng điều đó không có…
Liệu điều này có phải chỉ là kết quả của sự nhàm chán trong đời…
Những "công thức" sau đây đã khiến cho hàng thế hệ độc giả và khán…
Không ai mong muốn bản thân bị burnout vì công việc cả. Thế thì làm…
Khi càng ngày nhiều phụ nữ giữ vị trí dẫn dắt ở các tổ chức,…
Mặc dù khác biệt, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo, chọn lọc…