Chẳng là hôm qua tầm 9-10h tối, em có nhận đơn ship hàng ở quán Bún đậu Nam Định. Quán ở ngay đầu ngõ 313 Lĩnh Nam đi 5 mét là thấy, vào lấy đơn thì thấy mùi đồ ăn thơm quá (cười), nên em định xin cô một miếng dồi.
Sẽ chẳng có gì nếu một lúc sau cô hỏi em: “Đói hả? Thế để cô lấy cho mà ăn”.
Ít lâu sau đó, cô lấy cho em một đĩa bún rất tươm tất và hỏi em chấm mắm tôm hay nước mắm để cô lấy. Em lúc đầu cũng từ chối vì thấy ngại ghê. Cô thì bảo cứ ăn đi cô mời, đừng có ngại. Thế là em ăn thật các bác ạ! Nhưng do từ trưa đến giờ cũng đói nên vã hết, không kịp chụp cho các bác xem. Mà suất đầy đủ có 25k thôi anh em ạ.
Cô bảo là: “Cứ là ai ship hàng đến mà đói thì không phải nghĩ đâu. Nhất là mấy bạn làm cho mấy doanh nghiệp của người Việt. Các cháu còn trẻ, cô coi như con của cô ý mà. Thương lắm!” Vừa ăn vừa nói chuyện với cô thì cô bảo dạo này dịch bệnh nên làm ăn kém lắm. Trước quán của cô đông khách mà có tiếng lắm, giá cả rất phải chăng nên anh em sinh viên đến rất nhiều.
Em ăn xong ngồi trò chuyện với cô một chút rồi ship hàng tiếp. Cảm thấy ấm lòng thật sự anh em ạ. Chưa bao giờ có được cảm giác quan tâm như này luôn. Cháu cảm ơn cô nhiều nha!
(Câu chuyện trên được chia sẻ bởi shipper Phạm Mạnh Hà, hiện đang cộng tác với Loship. Những bữa ăn miễn phí cho shipper, tuy giá trị không cao nhưng cũng đủ làm ấm lòng những cuộc đời mưu sinh gắn liền với chiếc xe máy, khách hàng và bụi đường.)
Mỗi dặm đường bình thường là vô vàn câu chuyện phi thường. “24h Đi” là chuỗi những chia sẻ ngắn trên vạn dặm đường của các shipper do The Millennials Life và Loship hợp tác sản xuất.
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
“Lúc Sài Gòn ‘trở bệnh’ nặng nhất ai cũng nghĩ tôi ham tiền nên mới ra ngoài làm việc”
Lý do lớn nhất tui chạy Loship vì đó là một ứng dụng của người Việt
Nghề Developer – Từ ký tự vô hồn tới những ứng dụng đơn giản đến mức mẹ bạn cũng dùng được
Thảo luận về bài viết