Tôi may mắn được đi vài nơi. Không phải nhiều nhưng cũng có chuyện để tôi chém gió cùng anh em đồng nghiệp, hay mỗi lúc không-có-gì-để-nói với dàn chị em chân vừa.
Mỗi nơi tôi đi, mỗi vùng tôi đặt chân đến đều có một nét đẹp riêng mà đôi khi, tôi chỉ mong mình ngủ luôn ở đó, để khỏi về, để chìm đắm trong vẻ đẹp đấy.
Đà Lạt là một trong những nơi tuyệt vời như thế.
Khó có thể tìm được nơi nào có cảnh sắc đẹp như ở Đà Lạt.
Có những ngày tháng Chín, nơi đây buồn đến nao lòng. Đó là những ngày thu chưa qua, đông chưa đến.
Ngày nào cũng là bốn mùa.
Nắng vàng ấm áp bắt đầu thay thế cho những cơn mưa của ngày dài tháng Tám. Từng tia nắng chen chân qua từng kẽ lá, nhuộm vàng Đà Lạt một màu trong trẻo.
Cái lạnh mùa thu Đà Lạt khiến người ta co ro, vội tìm cho mình một chiếc áo ấm, và tìm cho mình một vòng tay, một nụ hôn để làm ấm hơn đôi môi khô cằn.
Hiếm hoi lắm, tôi mới có dịp tự gọi mình dậy vào lúc 4h sáng.
(Mẹ tôi mà biết thì chắc hẳn phải cảm động và cảm ơn Đà Lạt nhiều lắm)
Thành phố cao nguyên như còn đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Từng con đường uốn quanh, ôm lấy những căn nhà, những góc phố, như cặp tình nhân còn đang bận say giấc nồng mà quên đi sương gió ngoài kia.
Và rồi, tôi bắt gặp những kẻ như tôi – si tình một góc nhỏ của Đà Lạt, ôm lấy chiếc máy ảnh và lưu giữ cho bản thân những khoảng khắc tuyệt vời nhất của mùa thu tuổi trẻ, của tình yêu và nỗi nhớ.
À mà nghe nói Đà Lạt dự đoán thời thiết bằng mùa hoa, mà độ này hình như sắp vào mùa hoa dã quỳ vàng rực.
Chị em chuẩn bị tinh thần lên núi chụp ảnh up Facebook đến năm sau đi nha.
Nguồn ảnh: Internet