Sundays and Cybèle là bộ phim kể về những kẻ chỉ dám yêu thương nhau vào những ngày Chủ nhật.
Bộ phim này hay lắm, có hai người nhớ nhau cả tuần nhưng chỉ có thể gặp nhau vào những ngày Chủ nhật. Để vẽ ra sơ đồ cảm xúc trong tuần của họ có thể tóm gọn như sau:
• Thứ 2: Họ quay quắt trong nỗi nhớ đong đầy.
• Thứ 3: Họ đếm những lần ôm nhau và ca hát bên rìa ven mảnh rừng.
• Thứ 4: Họ gặm nhấm những khoảnh khắc diệu kì đó sao cho mỗi khung hình ký ức được bảo tồn cẩn thận trong hiện tại.
• Thứ 5: Cũng như thứ Tư nhưng bây giờ xuất hiện thêm cảm giác háo hức.
• Thứ 6: Người ta hay nói là “Thank God It’s Friday “- ơn giời đã là thứ 6 rồi.
• Thứ 7: Còn một ngày nữa thôi, một người thì chuẩn bị sẵn mình phải mặc gì, người kia cũng phải sắp xếp thật kĩ càng trong cách mình sẽ kể từng câu chuyện
• Chủ Nhật: Họ gặp nhau
• Thứ 2: Họ quay ngoắt trong nỗi nhớ vừa đong vừa đầy.
Chủ Nhật : Họ gặp nhau.
Tôi thích mê với khái niệm tình yêu lạ lùng này. Một người là cựu binh từ hồi chiến tranh Việt Nam tàn khốc. Pierre 28 tuổi với cái tôi bị chôn vùi trong những bom đạn của quá khứ. Còn người kia là một cô bé tóc vàng cắt ngắn lỡ bị gia đình bỏ rơi trong cái thức thời khô khan của hoàn cảnh đương đại. Pierre lúc này không biết tên cô bé kia. Không sao, cô gái ấy yêu Pierre đến nhiệt thành.
Họ đi dạo với nhau và bước từng bước một trong chiều đông lạnh giá, đối xử với nhau như thể họ là tình nhân. Thế nhưng giữa cả hai người vẫn tồn tại một khoảng cách thường thấy ở những kẻ vụng về khi mới bắt đầu biết yêu. Nhiều người khi nhắc về mối tình kỳ lạ này sẽ không quên kèm theo vài ba câu nói mang ý nghĩa tiêu cực. Bởi nhìn qua, tình cảm này trông như một mảnh ghép suy đồi của một kẻ thiếu thốn tình cảm đến mức chập nhận yêu đương với một cô bé chưa hết tuổi vị thành niên. Tuy nhiên nhìn kỹ hơn, cảm xúc này đáng quý gấp ngàn lần những câu chuyện sến súa, nửa vời thường xuất hiện trong những trang tiểu thuyết.
Bởi chí ít, cả hai người luôn đặt đối phương vào những góc ngăn gọn gàng nhất, sạch sẽ nhất và được ưu tiên nhất. Đối với tôi, như thế đấy chính là lãng mạn, và đối với họ, tôi nghĩ đấy là khái niệm lãng du mơ hồ của hạnh phúc. Họ vui nên tôi cũng vui lây.
Vì sao đó lại là chủ nhật? Sao không phải thứ 2, thứ 3 ……. hay là 1 ngày thứ 7 vô thưởng vô phạt nào đấy? Vì họ đã dành trọn quãng thời gian trong tuần để nhớ về nhau. Chuyện tình đó không chỉ xoay quanh những gần gũi về thể xác hay những vòng ôm siết chặt, họ muốn lắng nghe nhau mà không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì. Thế mới hay chứ.
Chủ nhật liệu có phải là một ngày đặc biệt? Tôi e là không. Cảnh sinh tình thì người cũng sinh cảm xúc, nếu vậy thì ngày nào trong tuần mà chả thế. Tuy nhiên, nếu “Thứ” có nghĩa là thứ tự, là cách sắp xếp, là một chuỗi điểm danh về cái nọ đứng trước cái kia thì Chủ Nhật lại khác hẳn. Nó không có “thứ” nó chỉ có “nhật”, phiên âm ra đấy chính là “ngày”. Tức là họ có thể dành cho nhau 1 ngày trọn vẹn, 1 cách “trọn vẹn” nhất mà cũng “gọn gàng” nhất.
Tạm mượn câu kết từ lời văn của 1 người thầy của tôi
“Bằng cách đó, trong phần dư thừa của cuộc đời mình, qua những ngày Chủ nhật, con người đã giấu vùi vào nhau để biết mình không thất lạc cảm xúc.”
Tên cô bé ấy là Cybèle, là ngày chủ nhật
Thảo luận về bài viết