Tiếp xúc với những chú shipper lớn tuổi, người ta thường có cảm giác ngưỡng mộ và cảm kích. Bởi lẽ với đặc thù công việc cần nhiều sức khỏe, sự kiên nhẫn, tiếp xúc mỗi ngày với công nghệ và trải qua nhiều đoạn thời tiết nắng mưa thất thường thì mọi thứ đều có thể trở nên khó khăn hơn với một người ở độ tuổi trung niên. Những chú shipper với mái tóc ngả màu muối tiêu của Loship đôi khi còn gợi cho người ta nhớ tới hình ảnh những người bố, người bác ở nhà. Họ thường cười rất hiền mỗi khi gọi đám trẻ lại hỏi han và đưa cho một món đồ gì đó.
Khi một doanh nghiệp được chú ý, Founder sẽ là những cá nhân được nhớ đến nhiều nhất. Họ là những người có ý tưởng xây dựng nên một tổ chức nhất định, giúp tổ chức đó hình thành và tồn tại. Tuy nhiên với những nhà sáng lập, người mà họ cảm kích, biết ơn nhiều nhất chính là những cá nhân đã đồng hành với dự án từ thủa sơ khai. Rất nhiều người không được nhắc tên đã cùng chung tay đưa những ý tưởng của các nhà sáng lập đi xa hơn.
“Mình mang hình ảnh, là đại diện, là một phần của công ty thì mình phải có trách nhiệm với điều đó.”
chú Nguyễn Minh Trung – 50 tuổi
Chú Trung năm nay đã bước sang tuổi ngũ tuần. Người đàn ông này đã gắn bó với Loship từ những ngày dự án mới thành lập. Tính đến nay, đã tròn 4 năm chú khoác lên mình bộ đồng phục giao hàng nhanh màu đỏ. Tuổi trẻ và quãng thời gian trước đây của chú gắn liền với rất nhiều công việc khác nhau. Chú từng làm công nhân công trình hầm Thủ Thiêm, rồi làm lơ xe buýt cũng ngót nghét chục năm, sau đó chú chuyển nghề lái xe tải và hiện tại là shipper công nghệ.
Ở giai đoạn này cuộc cuộc đời, chuyện có những người bạn, có một nơi để đi và về, có những người bạn để nói đủ thứ chuyện nhỏ to trên trời và thấy sự tồn tại của mình còn ý nghĩa có vẻ quan trọng nhiều hơn việc kiếm tiền. Có lẽ bởi vậy mà nhiều người hay gọi chú là “người quen”.
Cứ mỗi lần ghé qua văn phòng Loship, hầu như các anh chị nhân viên kỳ cựu trong công ty đều chạy ra chào chú. Người có thời gian thì chạy ra mời chú cốc nước, hỏi han chuyện đi làm, chuyện gia đình. Người bận chút thì vội chạy ra nhắn một câu: “A! Chú Trung, dạo này hơi gầy nhỉ?”
Có lúc chú sẽ đùa lại: “Ừ, đang chờ anh mời chú đi ăn đây.” Thi thoảng chú lại chỉ cười hiền và nhìn xa xăm, bởi đâu đó có lần, chú đã từng nói:
“Cơm nhà là một khái niệm xa xỉ.”
Không cần phải nói nhiều, có lẽ ai cũng biết với những người đàn ông trưởng thành, gia đình sẽ luôn là trọng tâm của cuộc đời. Là shipper của Loship, có lẽ điều chú bỏ lỡ nhiều nhất đó là những bữa cơm nhà – nơi chú đã đánh đổi quãng thời gian ấy để mang đến những bữa ăn ngon và tiện lợi cho rất nhiều tổ ấm khác.
Kỉ niệm của chú trong suốt quá trình giao hàng cho Loship thì rất nhiều. Mỗi một ngày trôi qua lại là một câu chuyện khác nhau, ẩn trong ánh mắt điềm tĩnh, lạc quan nhưng cũng đầy suy tư ấy, người ta biết rằng hiếm có điều gì có thể làm khó được chú nữa.
“Ngày hôm kia, tui có giao một đơn hàng cũng xa lắm, sau khi tới nơi thì sản phẩm không đúng như khách yêu cầu, lúc đó cũng trễ rồi nên người ta bảo tui ngày mai rồi giao lại cũng được, mà tui không chịu, lúc đó tui chạy ngược lại về kho để đổi lại hàng, sau đó giao lại cho họ trong ngày hôm đó luôn. Mình làm cực, khách công nhận thì mình đón nhận và biết ơn lắm, nhưng nếu không được như vậy thì mình cũng phải chịu thôi, riết rồi cũng quen à.”
Khi được hỏi về ước mơ và những hoài bão, chú cười khì, trong đôi mắt nhiều vết chân chim và hằn sâu những vết chạm của thời gian ấy là một nỗi sợ, khi không dám mang cho mình một ước mơ quá cao xa: “Nếu mình đặt ước mơ quá cao mà mình lại không thể làm được thì sao? Mình biết bản thân đang ở đâu để mong cầu những thứ vừa tầm sức của mình là được rồi. Nghề nào cũng có nhiều áp lực – người làm chủ cũng có những áp lực của riêng họ. Là shipper, tức là mình đang làm chủ bản thân mình. Cảm giác khi mở app Loship ra, mình nghe tiếng có đơn là thấy vui rồi, đôi khi niềm vui chỉ cần nhỏ vậy thôi.”
“Cuộc đời có nhiều thứ phức tạp nên cái gì đơn giản được thì hãy cứ đơn giản.”
“Nếu ví làm shipper là cái bồ lúa, bồ gạo, thì nếu cố gắng, siêng năng, mình cũng kiếm được 1-2 lon gạo mỗi ngày, còn ngồi yên thì không được lon nào. Đơn giản vậy á, cuộc đời có nhiều thứ phức tạp nên cái gì đơn giản được thì hãy cứ đơn giản.
Có thể tui lớn tuổi rồi nên tui suy nghĩ cũng khác đi. Mấy nay hệ thống quá tải nên app Loship thường xảy ra lỗi, tui thì không được học hành nhiều nên không rành mấy cái công nghệ kỹ thuật lắm, nhưng tui nghĩ, đến cái xe mình chạy, cái nồi cơm mình nấu ở nhà cũng có lúc hỏng hóc, cần phải sửa chữa, thì huống chi mấy cái ứng dụng điện tử có hàng trăm nghìn người sử dụng mỗi ngày. Nên tui thấy lỗi là bình thường, có lỗi thì mình khắc phục. Nhưng nhiều người không có đủ kiên nhẫn hoặc do hoàn cảnh, thời gian không cho phép họ đủ kiên nhẫn thì việc than phiền, chê trách là một điều khó tránh khỏi.” – chú Trung chia sẻ khi được hỏi rằng liệu chú có thấy bất tiện khi hệ thống gặp lỗi.
“Nếu chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi thì sẽ rất khó, vì sẽ có nhiều sự đánh đổi, hy sinh, và đôi khi mình cũng sẽ gặp thiệt thòi chứ. Chắc chắn sẽ có những lúc mọi việc không được suôn sẻ. Nếu quá tính toán, mình sẽ không làm được nghề này lâu dài đâu.” – chú trải lòng.
“Lý do lớn nhất tui chạy Loship chắc đến từ việc Loship là một ứng dụng của người Việt. Khi tui được nghe về những ước mơ, những hoài bão và lý do phía sau của những người sáng lập công ty, tui chỉ nghĩ đơn giản rằng: mình muốn thử trải nghiệm xem như thế nào, liệu có đúng với những gì họ nói không. Vậy đó mà gắn bó tới giờ luôn.” – chú bật cười sảng khoái khi nhắc về lý do thoạt đầu nghe có vẻ rất “lý tưởng” của mình.
Kết
Khi được lắng nghe chú Trung và câu chuyện về cuộc đời của chú, có người đã nghĩ đến một bài hát có phần lời rất gần với những gì mà chú nói về ước mơ:
“Some dreams are big, some dreams are small.
Some Dreams – Allan Taylor
Some dreams are carried away on the wind and never dreamt at all.
Some dreams tell lies, some dreams come true.
I’ve got a whole lot of dreams and I can dream for you.”
Sống đơn giản, suy cho cùng là một lựa chọn thông minh. Có một đoạn thời gian khi còn trẻ, chúng ta đều là những thanh niên không ngại xông pha. Ai cũng hy vọng, qua những khó khăn sẽ được nếm trái ngọt của thành công, trở nên dư dả hơn về vật chất, và những điều tuyệt vời rồi sẽ đến. Chỉ có như vậy cuộc sống mới không trở nên vô nghĩa.
Nhưng đến khi bạn thật sự trưởng thành, trải qua nhiều vấp ngã chông gai, thế giới quan của bạn cũng sẽ biến đổi theo. Đặc biệt khi bước vào ngưỡng trung niên, những người thật sự hiểu chuyện không chỉ biết cách ngạo nghễ đối mặt với những khó khăn mà còn học cách cúi đầu để chấp nhận một cuộc sống đơn giản.
Rabindranath Tagore nói: “Thế gian này không có ai là sống mãi mãi.”
Nếu bạn hiểu ra được điều này, hãy sống thật đơn giản, hãy sống vui vẻ nhất có thể.
—
Là shipper, họ có trong mình rất nhiều những câu chuyện thú vị để kể và nhớ lại, bởi trên hành trình muôn nẻo dặm đường ấy là những gương mặt, những hoàn cảnh với vô vàn cuộc đời khác nhau. Tuy chỉ gặp nhau vài phút ngắn ngủi, nhưng có lẽ niềm vui, sự hài lòng, cảm giác biết ơn,… là những điều mà những người tài xế công nghệ này sẽ luôn nhớ mãi trong quá trình gắn bó với công việc mang đậm nét văn hóa bản địa này.
#WeWarrior là chuỗi bài viết do The Millennials Life và Loship hợp tác sản xuất. Series này là nơi kể về những sợi dây kết nối giữa con người, công nghệ và nụ cười.
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
“Lúc Sài Gòn ‘trở bệnh’ nặng nhất ai cũng nghĩ tôi ham tiền nên mới ra ngoài làm việc”
Nghề Developer – Từ ký tự vô hồn tới những ứng dụng đơn giản đến mức mẹ bạn cũng dùng được